Tôi
thấy ông trời thật bất công, hào phóng ban cho tôi nhan sắc, sức khỏe,
tiền bạc, danh vọng nhưng lại cướp đi của tôi quyền được làm vợ, làm
người đàn bà đúng nghĩa.
Dù
có mạnh mẽ đến đâu, tự lập đến thế nào thì tôi vẫn là đàn bà. Mà phàm
là đàn bà thì luôn được xem là phái yếu, cũng rất muốn được dựa dẫm vào
bờ vai của chồng nhưng tôi không có cái may mắn đó.
Từ
lúc yêu và lấy nhau đến nay đã 5 năm. Chúng tôi đã có với nhau 1 đứa
con gái dễ thương, thông minh. Đó là tài sản lớn nhất, thứ duy nhất níu
kéo tình cảm của tôi với người chồng tệ hại kia.
Tôi
đã từng kéo anh ta từ mái nhà tranh vách đất lên ở phố. Nhà lầu, tiền
bạc tất cả đều do một tay tôi làm nên. Biết anh quá nhu mì, yếu đuối
không hợp với kinh doanh nên tôi nhờ các mối quan hệ và bỏ ra một số
tiền không nhỏ xin cho anh làm chân văn thư ở một cơ quan nhà nước.
Tiền
tôi không thiếu, chỉ cần anh có chỗ để khuây khỏa là được rồi. Tôi cũng
muốn anh có nhiều thời gian rảnh rang thay tôi lo cho con gái, việc
nhà.
Đi
làm một thời gian thì anh đòi nghỉ việc vì thương con gái còn nhỏ mà
phải gửi trẻ (con gái tôi lúc này đã được 15 tháng). Tôi khuyên anh nên
đi làm để đỡ phí cái bằng đại học còn chuyện con cái nếu cần tôi sẽ thuê
người. Tôi cũng tỏ thái độ rõ ràng rằng đường đường là một giám đốc
công ty nên không muốn có một ông chồng chỉ suốt ngày biết nấu cơm, quét
nhà, rửa bát.
![]() |
Ảnh minh họa |
Thế
nhưng anh gạt đi bảo tôi không phải áy náy, bận tâm. Anh muốn hi sinh
tất cả vì con và để tôi đỡ phải bận tâm, lo lắng chuyện nhà.
Tôi
lại nghĩ khác, tôi thấy con người anh thật tầm thường, hèn nhát. Nhìn
những đối tác nam hào nhoáng, tài giỏi mà ngày nào cũng giáp mặt tôi
càng thêm chán chồng. Chẳng qua anh ta dốt, hèn nên mới tự nguyện ở nhà.
Bên
chồng, có một điều thầm kín, khổ tâm mà tôi không biết san sẻ cùng ai.
Đang tuổi xuân hừng hực khí thế vậy mà chồng lúc nào cũng xìu như bún,
người đầy mùi dầu mỡ, hành tỏi và mùi nước đái của đứa con gái… Thật khổ
cho một người đàn bà đẹp như tôi mà phải "kìm nén", phải "nín nhịn".
Đã
thế, xung quanh tôi luôn có những người đàn ông cường tráng, yêu chiều
tôi như một nữ hoàng. Trong đám đối tác làm ăn có Cường – đại gia bất
động sản. Anh ta cũng đã có vợ, con nhưng ở tận dưới quê. Chính bởi thế
mà tôi và Cường khi có cơ hội đã lao vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào.
Cường
khác hẳn người chồng quê mùa, già nua, ốm yếu suốt ngày ru rú ở nhà.
Cường ga lăng, chịu chơi và sẵn sàng chiều tôi bất cứ lúc nào tôi muốn.
Bên Cường tôi dường như quên hết mọi ưu phiền, tôi được sống là chính
mình, được làm một người đàn bà đúng nghĩa.
Từ
khi gặp Cường về nhà hễ đụng mặt chồng tôi đâm ra khó chịu và ghét cay
ghét đắng bản mặt của chồng. Nói câu gì cũng cười, cũng nhận lỗi về phần
mình. Tôi ước gì chồng tỏ ra ghê gớm, gia trưởng, thậm chí là đánh tôi
còn thấy dễ chịu thoải mái hơn.
Tôi
về muộn anh ta không dò hỏi mà ngược lại tỏ vẻ lo lắng cho sức khỏe của
tôi. Tôi gắt gỏng thì anh không mắng mà lại nhẫn nhịn, cười cho xong
chuyện.
Có
khi tôi còn giả vờ để lộ việc tôi có người đàn ông khác để xem anh ta
có ghen tuông hay điên tiết lên không. Thế mà thật nực cười, anh ta vẫn
bình chân như vại. Sự khúm núm của anh khiến tôi thấy ngạt thở và chán
về nhà.
Việc
duy nhất trong ngày của tôi khi về nhà là hôn đứa con gái nhỏ và ném
cho anh ít tiền để chi tiêu, hỏi dăm câu ba điều về sức khỏe của con là
chấm hết. Chắc có lẽ nếu không vì còn đứa con gái ở nhà chắc tôi không
về nhà và chỉ muốn ở bên người tình cả ngày đêm.
Tôi
chẳng thể lí giải được tại sao có một người đàn ông có sức chịu đựng,
cam chịu đến như vậy? Sao ông trời lại bắt tôi phải gắn đời mình với một
kẻ kém cỏi đến thế?
Một
thời gian cặp kè với Cường tôi lại chán và đi tìm cảm hứng mới với các
chàng trai tân mà tôi thích. Dường như với tôi đó là niềm vui duy nhất,
có ý nghĩa nhất lúc này. Tôi bỏ tiền ra để bao các chàng trai trẻ, để có
những cuộc vui thâu đêm mong quên đi hết những sầu muộn chuyện gia
đình.
Tôi
muốn li hôn chồng nhưng chẳng thể tìm ra lí do gì hợp lí. Mà bỏ anh để
cưới một anh chồng mới tôi cũng không đủ hứng thứ vì tô sợ nhỡ lại phải
cưới thêm một ông chồng như anh chắc tôi phát điên.
Nhiều khi tôi thấy mình thật đê tiện nhưng vì ai mà tôi phải sống như thế chứ?
Theo Quatangvo.net
